Kiến Thức Chung

[GDDD] Chương 1 – Gió đánh cành tre

Gió đánh cành tre, gió đập cành tre
Chiếc thuyền anh vắng le the đợi nàng
Gió đánh cành bàng, gió đập cành bàng
Dừng chèo anh hát cô nàng ấy nghe

Trời đầu xuân nắng chiếu dìu dịu, gió khẽ đưa hàng tre xanh mát kêu rì rào, tiếng hát bên thuyền vang lên từ phía xa xa.

Đám gái làng lại được dịp kéo nhau tụ tập bên bờ sông, yếm xanh yếm đỏ xúng xính như trẩy hội đầu mùa gặt. Cô thì vẫy khăn, cô thì cất cái giọng ca vàng oanh trong trẻo như tiếng suối.

“Anh Vũ, anh Vũ ơi, anh hát hay quá.”

“Anh Vũ ơi, lần tới anh ghé chơi, em gửi anh gói bánh giò.”

Cậu trai được gọi tên đang ngồi trên thuyền với tư thế khoan thai, toát ra phong thái của cậu ấm nhà địa chủ. Nhận ra bản thân vừa được gọi tên, cậu đang hát vu vơ thì ngừng lại, ngập ngừng nở một nụ cười hòa nhã.

Mà với các em gái ở độ tuổi đương thì, trai đẹp nhếch mép một cái cũng mang hàm ý tỏ tình, trai đẹp cười lộ một chút răng thì chỉ thiếu điều về nhà sắm váy hoa chờ được đàng trai sang dạm ngõ. Huống chi trai đẹp ấy còn là cậu Kha Vũ nhà địa chủ Châu, thân cao gần bằng nửa cái cột đình, ngũ quan vừa sắc bén vừa dịu dàng, cười lên như nắng vàng mùa thu làm bao nhiêu cô điêu đứng. Nụ cười của cậu trai thành công khiến đám gái làng càng thêm kích động, các chị nâng giọng lên hẳn quãng tám, đứng xa tuốt phía nhà thầy đồ Hoàn còn nghe thấy.

Điển hình là một cậu trai khác vừa mới bị thầy đồ Hoàn phạt thụt xì dầu năm mươi cái vì cái tội không quý bạn mến bè, vừa tức đỏ con mắt vừa làm mặt quỷ oán hận bước ra.

“Mả cha cái thằng Kha Vũ, lần nào gặp nó số tao cũng đen như bãi phân trâu ngoài đồng.”

“Ai kêu mày chọc nó làm gì? Với lại nó có làm gì mày đâu mà mày cứ phải nhét lá mắt mèo dưới đít nó cơ.”

Thằng cu đang chửi đông đổng lên tên là Gia Nguyên, năm nay vừa tròn mười bảy cái xuân xanh, sức trai tráng bẻ gãy sừng trâu cũng không giúp cái chân nó bớt tê rần rần và cái mông bớt râm ran ngứa. Nghe thằng Mặc – bạn thân nối khố từ hồi còn cởi truồng tắm mưa của mình – đi bênh cái thằng trời đánh thánh đâm mà nó cay từ tận lần đầu gặp mặt kia, nó tức xì khói giơ bàn tay hình nắm đấm dúi dúi về phía đối diện.

Xem Thêm :   Lan kim điệp nở Tết, Hoa lan mùa xuân

Xem Thêm :  Khu du lịch suối mơ quận 9

“Mày bạn nó hay bạn tao đấy Mặc ơi, hay tao nuôi gián mười mấy năm nay mà tao không biết? Mày có thấy nó tâm cơ không, nó rõ ràng biết tao trét lá mắt mèo dưới đít nó, nên nó lấy lý do mắt nó kém xin thầy Hoàn đổi chỗ với tao. Đổi chỗ xong nó còn cố tình giả vờ bất ngờ đọc to dòng chữ thằng Vũ cây sào đáng ghét tao viết lên bàn làm tao bị thầy phạt, tao chưa đấm nó là phúc ba đời nhà nó á.”

Lâm Mặc nhìn thằng bạn ấu trĩ của nó mà thở dài lắc đầu, cứ mỗi lần hai lớp của thầy đồ Đa và thầy đồ Hoàn học chung, là kiểu gì cái làng Yên Tú này cũng ồn ào như cái chợ vỡ ban chiều.

Làng Yên Tú nằm ở đồng bằng Nam Bộ, giữa làng có con sông Môn lớn, mùa nước dâng phải chèo thuyền nửa canh giờ mới qua bên kia sông. Đầu làng là vùng đất phẳng phì nhiêu, tụ họp nhiều cơ ngơi của các phú hộ có tiếng, trong đó có phú hộ Châu giàu lừng lẫy khắp mấy làng. Cuối làng bên phía sông còn lại thì nhiều đồng ruộng cò bay thẳng cánh, là nơi sinh sống của các hộ trung lưu đến hộ nghèo trong làng, điển hình là căn nhà lợp mái lá và tường làm từ bùn trộn rơm rạ của nhân vật chính Trương Gia Nguyên.

Làng có hai thầy đồ là thầy đồ Đa và thầy đồ Hoàn. Thầy đồ Đa xuất thân không thấp, đời ông tằng ông cố còn từng làm quan triều đình, nhà thầy lại ở đầu làng nên các nhà địa chủ rất tín nhiệm mà gửi con cho thầy gõ đầu, trong đó học trò ưu tú của thầy là Kha Vũ con nhà địa chủ Châu. Thầy đồ Hoàn là bạn thân thầy đồ Đa, nhà ở cuối làng và nổi danh hành nghề giáo vì đam mê, lấy tiền học phí không mắc nên con cháu trung lưu thường được gửi để thầy bảo ban, điển hình như Lâm Mặc.

Bình thường thì nước sông không phạm nước giếng, lớp thầy Đa đầu làng và lớp thầy Hoàn cuối làng không có chuyện thì sẽ không phải giao lưu với nhau. Nhưng những lần một trong hai thầy bận thì sẽ nhờ thầy bên kia dạy gộp lớp, gửi học trò qua đó học. Lần này cũng vậy, nhưng cũng có khác một chút. Thầy đồ Đa vừa nhận lệnh từ trên triều đình phải lên kinh soạn đề cho kỳ thi Đình năm nay, vì thế trong vòng nửa năm sắp tới, đám học trò của thầy Đa sẽ phải gộp lớp với thầy đồ Hoàn.

Xem Thêm :   thuần dưỡng trong tiếng Tiếng Anh – Tiếng Việt-Tiếng Anh

Xem Thêm :  Toà nhà Lotte Center Hà Nội cao bao nhiêu tầng, có gì đặc biệt?

Vì thế cả một tuần nay, Gia Nguyên đều đặn rất tự giác tuân theo lịch trình: Lên lớp – chọc phá thằng Vũ nhà phú hộ Châu – bị thầy Hoàn phạt – nhìn thằng mình ghét cười khẩy mình – căm hờn nhìn đám con gái bu lại bên bờ sông hò hét tên thằng Vũ.

Trời về chiều ngả bóng xế vàng, đàn trâu nước cũng lười biếng nằm ngủ o o.

Gia Nguyên hôm nay hơi thảm, không có sức nhảy chân sáo như mọi bữa nữa. Nó nhanh chóng men theo con đường mòn quen thuộc để về nhà, sau bữa tối còn phải phụ tía nó đi mò ốc ngoài đồng, đặng sớm mai má nó mang ra chợ bán.

Nhà Gia Nguyên thật ra khá nghèo, lần gần nhất nó được ăn mấy lát thịt luộc là do tía nó trúng số đề, còn như bình thường trong mâm cơm có cà dầm tương đã là thịnh soạn lắm rồi. Những ngày má nó bán ế, nó cứ phải ăn xôi với hạt vừng miết thôi.

Lại nói về chuyện nó được đi học, thì tía má nó làm gì đào ra tiền đóng học phí cho nó. Là hai năm liền nó nhân lúc đi chăn trâu mà đứng ngoài hiên học lỏm lớp đánh vần của thầy Hoàn. Thầy thấy nó thông minh lại hiếu học nên cũng tội nó, cho nó vô học miễn phí. Thầy thương nó như con, trừ bỏ cái tính nghịch phá như giặc ra thì thằng bé này lanh lợi hoạt bát đáo để.

Ngồi vào mâm cơm, Gia Nguyên cảm thấy không khí trong nhà bữa nay hơi khang khác.

Nó nhìn mâm cơm đầy đủ ba món canh mặn xào, mà món mặn lại là thịt bò xào tỏi thơm nức mũi mà ngơ ngác.

“Tía, tía mới trúng số đề hả?”

“Đâu, đâu có. Đi học về mệt rồi phải không? Lẹ lẹ ra giếng rửa tay rồi còn ăn cơm.” Tía giục nó, nhưng không hiểu sao nó cảm giác hôm nay tía có hơi lúng túng, sắc mặt của má trông có vẻ cũng không tốt cho lắm.

Thế rồi cả bữa cơm, mặc kệ cho nó huyên thuyên kể đủ chuyện trên trời dưới đất, tía má nó cũng chỉ gật gù ậm ừ, chẳng giống như mọi ngày nhiệt tình bình luận về những câu chuyện của nó.

Dùng xong bữa, nó no nê sảng khoái vỗ bụng một cái, sau đó mau lẹ đi lấy cái lưới bắt ốc. Tía nó thấy thế mới bảo:

Xem Thêm :   Bình bát cây và bình bát dây

Xem Thêm :  các phép lập luận trong văn bản – Lingocard.vn

“Nguyên, hôm nay tía con mình không cần đi bắt ốc nữa.”

“Ơ? Sao thế tía, hôm nay tía mệt ạ? Hay mai má nghỉ bán?”

Tía má nó đồng loạt quay qua nhìn nhau, thấy cũng không giấu nó mãi được nữa mới thở một hơi thật dài, lên tiếng.

“Năm nay con cũng mười bảy tuổi, cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi.”

Nghe đến chuyện cưới hỏi, Gia Nguyên hơi nhộn nhạo trong lòng. Đám trai làng ở tuổi nó, thậm chí là nhỏ hơn đã cưới vợ thật sự không ít. Nó vẫn luôn coi mình là một thằng nhóc vắt mũi ra sữa, đang đương tuổi ăn tuổi lớn, giờ bỗng nhiên cưới vợ, có người nâng khăn sửa túi mà bất giác hơi xấu hổ, tự nhủ bản thân mình phải chững chạc lên thôi.

“Tía má có lỗi với con, tía con đánh đề thua lỗ, giờ nợ nần người ta kéo đến đòi mà không lấy đâu ra mà trả.” Má nó nói mà giọng nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, “Thế nên tía má mới phải sắp đặt hôn sự cho con với nhà khá giả, người ta mới hứa giúp tía má thanh toán món nợ này.”

Gia Nguyên vuốt vuốt lưng cho má. Thật ra nó cũng rất ý thức về hoàn cảnh gia đình, dù sao nó cũng quyết tâm làm một người chồng có trách nhiệm, không quan trọng là cô nương nhà nào, chỉ cần thành vợ của nó, nó nhất định sẽ dùng cả đời để bao bọc người ta.

“Vì thế,” má Gia Nguyên chấm nước mắt, nói tiếp, “Má đành phải hứa với nhà phú hộ Châu, làm sui gia nhà họ.”

Nghe thấy họ Châu, Gia Nguyên có hơi chột dạ.

Vậy về sau là thành có họ hàng với thằng ranh Kha Vũ ấy à?

Ơ, không đúng.

Hình như nhà phú hộ Châu có mỗi mình nó là con một thôi mà?

“Đình đám bên ấy chuẩn bị rồi, tuần sau là phải gả con qua.”

Trương Gia Nguyên cảm thấy lỗ tai nó bị sét đánh cái đùng, chết đứng tại chỗ như Từ Hải.

Phải gả con qua…

Gả con qua…

Gả…

Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của Gia Nguyên tới rồi.

Nó vô thức ôm cái mông tròn tròn, cảm thấy phía sau từ ngứa râm ran đã chuyển qua ngứa đến chết đi sống lại.

Không biết đặt tên làng là gì, nên phiên âm INTO trại trại đi thành Yên Tú =))))))))

Share this:

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Cây Xanh

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kiến Thức Chung

Related Articles

Back to top button