Kiến Thức Chung

Trích Dẫn] Bồ Câu Không Đưa Thư

Bồ câu không đưa thư - Nguyễn Nhật Ánh

I. Giới thiệu sách Bồ Câu Không Mang Thư

 là truyện dài gồm 14 chương thuộc thể loại truyện học đường của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, lần đầu ra mắt độc giả vào năm 1993. Cùng với Nữ sinh và Buổi chiều Windows, Bồ câu không mang thư là tác phẩm nằm trong chùm truyện mà tác giả viết riêng về bộ ba Xuyến, Thục, Cúc Hương. Lấy cục diện năm học lớp 12 cuối cấp, mẩu chuyện xoay quanh lá thư làm quen huyền bí đặt trong ngăn bàn của Thục dưới tên gọi nặc danh “Phong Khê”.

Bồ câu không mang thư bắt nguồn từ lá thư làm quen để trong học bàn của Thục, trong bộ ba Xuyến, Thục, Cúc Hương.

Lá thư chân tình đã thu hút sự tò mò của bộ ba, và họ bị hấp dẫn vào trò chơi với người giấu mặt, dần hồi kéo theo Phán củi, chàng trai xấu xí vụng về của lớp làm quân sư và giúp xướng họa thơ. Cả nhóm quyết định mở cuộc truy tìm kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, từ đó cuộc truy tìm dẫn mọi người đến nhiều hiểu lầm tai hại và cả những ngạc nhiên thú vị. Và điều ngạc nhiên cuối cùng đã được phát hiện quá muộn. Vì sao? Xin để cho độc giả tự tìm tòi.

Nội dung

Một buổi chiều đi học, Thục ngạc nhiên thu được lá thư gửi trong ngăn bàn của mình, cô mở ra đọc và nhận thấy đây là một lời đề xuất làm quen, bên dưới có ký tên Phong Khê. Sau thời điểm mang cho các bạn xem, cả nhóm đoán đây là thư của một cậu học sinh lớp 11 buổi sáng. Xuyến đền đáp bằng một lá thư khác với nội dung mỉa mai cậu học sinh này đừng khi nào mơ mộng chuyện làm quen với Thục.

Tuy nhiên, trước sự ngỡ ngàng của các cô gái, họ lại thu được thư của Phong Khê ít lâu sau đó. Anh nói mình to hơn các cô vài tuổi nhưng đi học chậm vài năm nên giờ anh chỉ mới học lớp 11. Từ đó, hai bên khởi đầu thường xuyên trao đổi thư từ, thậm chí là cả đồ ăn và hoa quả mà nhóm Thục yêu cầu anh phải tặng. Mặc dù vậy, cả ba vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của nhà thơ “nông dân” Phán “củi” để đối đáp lại với những bài thơ mà Phong Khê viết trong thư.

Biết Thục ngày một thêm mơ tưởng về “người tình không chân dung” cũng như luôn tò mò về danh tính của “người bí ẩn”, cả nhóm quyết định cử Cúc Hương đi truy tìm Phong Khê ở lớp học buổi sáng. Nhìn qua cửa sổ lớp học, Cúc Hương sững sờ khi phát xuất hiện Phong Khê lại là một nữ sinh. Cô vội trở về báo lại với hai người bạn. Trước thông tin sét đánh, Xuyến nhất quyết phải tìm gặp tận nơi “thủ phạm”. Cả nhóm lần theo giấu vết của Phong Khê trên đường tan học về nhà. Xuyến sửng sốt khi điều tra được cô gái này và lớp trưởng Hoàng Hòa – người vẫn thầm thương trộm nhớ Thục, ở cùng một nhà.

Xâu chuỗi toàn bộ sự các kiện xảy ra từ trước đến thời điểm hiện tại, Xuyến cho rằng chính Hoàng Hòa là Phong Khê, còn cô học sinh lớp dưới kia chính là em gái của Hòa, cũng là người đã giúp anh gửi những bức thư đùa giỡn với nhóm Xuyến lâu nay nay. Xuyến, Thục và Cúc Hương bủa vây cáo buộc anh lớp trưởng trong khi anh lại một mực phủ nhận việc mình là Phong Khê. Hai bên tranh cãi kịch liệt và quyết định cắt đứt quan hệ với nhau. Phán hiến kế viết thư hẹn gặp Phong Khê để xác nhận một lần nữa liệu Hoàng Hòa có phải chủ mưu toàn bộ vụ việc hay không. Kết cục, bốn người (cả Phán) ngồi đợi Phong Khê – Hoàng Hòa trong cửa hiệu kem nhưng không được gặp mặt.

Đúng đắn hơn, cả nhóm nhìn thấy Hòa có chạy xe đến nhưng chỉ lướt qua mà không vào tận nơi. Các cô gái cho rằng anh lỗi hẹn vì ngại phải gặp mặt Phán. Buổi tiệc tổng kết ở lớp trưa hôm ấy, Hoàng Hòa mang cho ba cô gái một bức thư và cho biết Phong Khê nhờ anh trao giúp. Các cô gái ngỡ ngàng mở bức thư với những nét chữ thân thuộc, họ nhận thấy chính Phán, thằng bạn tự ti vừa nghỉ học, khăn gói về quê chăm sóc mẹ hôm trước, mới là người mà họ đang truy tìm. Cúc Hương làm lành với Hoàng Hòa, trong khi Thục buồn xót xa cho người bạn chân tình, cô không ngờ anh phải khó khăn như vậy để có thể bắt chuyện với mình. Tâm trí Thục bỗng “hồi tưởng lại những ngày đã qua với bao niềm lưu luyến, một năm học cuối cùng lẫn lộn những buồn vui.”

Nhân vật

  • Thục: Học giỏi Văn, tính cách hiền dịu và nhút nhát, giàu lòng trắc ẩn.
  • Cúc Hương: Học giỏi Toán, có tật tham ăn và thường hay trêu đùa các bạn trong lớp.
  • Xuyến: Cô gái khôn khéo và tinh quái nhất trong nhóm, luôn quyết tâm điều tra chủ nhân của những bức thư huyền bí.
  • Phán: Tên hiệu Phán “củi”, là một chàng trai nhà quê vụng về, nhút nhát nhưng học rất giỏi Toán.
  • Hoàng Hòa: Anh học sinh lớp trưởng đẹp trai, hào hoa, có tình cảm với Thục và thường hay ngắm cô trong giờ học.

II. Review sách Bồ Câu Không Mang Thư

Review Bồ câu không đưa thư - Nguyễn Nhật Ánh

Dưới đây là tổng hợp Review sách Bồ Câu Không Mang Thư của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về quyển sách và không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi và update thông tin tiên tiến nhất nhé.

1. Oba Ashoka Meghishima Somei review sách Bồ Câu Không Mang Thư

Nhan đề quyển sách khá mê hoặc, khi chú chim luôn mang thư bỗng một ngày dừng công việc. Đó có vẻ chính là những xúc cảm không thể nói lên lời chỉ gói gọn tâm tư qua những con chữ. Giọng văn và tên gọi Nguyễn Nhật Ánh đã không có gì quá xa lạ với độc giả Việt Nam, vậy bồ câu không mang thư là một quyển sách có gì thú vị?

Nằm trong bộ ba series nữ sinh nhưng có vẻ đây là quyển sách để lại nhiều tâm tư tình cảm nhất cho người đọc. Bộ ba Xuyến, Thục và Cúc Hương lần này được vào vai thám tử truy tìm nhân vật hay nói đúng hơn là người thầm thương trộm nhớ gửi thư cho Thục. Cái cách viết có phần trinh thám nhưng lại không phải vậy khiến người đọc luôn trong trạng thái tò mò hồi hộp và mong ngóng như từng tập truyện của Kính Vạn Hoa cùng tác giả. Trong những lần nỗ lực truy tìm tung tích của Phong Khê, chàng trai huyền bí gửi thư tình thì bộ ba nữ sinh luôn nhờ đến Phán củi, người có khả năng làm thơ trong lớp. Những bài thơ đối đáp đều có những mục đích riêng và cái hay ở đây chính là bí mật không phải bí mật khi mọi thứ luôn ở quanh mà không nhận thấy đó thôi. Khi bồ câu mang lá thư của người con trai tới người con gái mình thích là những tình cảm thuần khiết thời học sinh mãi mãi qua không lấy lại được.

Xem Thêm :   [Tip] Phá Pass Excel ? Cách Bỏ Protect Workbook Trong Excel

Xem Thêm :  Kênh phân phối là gì? các kênh phân phối điển hình trong marketing

Trinh thám tìm nhân vật lãnh mạn hay đơn thuần là tình cảm thời áo trắng sân trường. Quyển sách này đặc biệt ở chỗ nó không thuộc hai thứ kể trên mà là sự đặc biệt của chính chú bồ câu trong truyện. Được nói qua thư và ẩn danh nhưng cái chính là được bên cạnh làm bạn và dành thời gian với người mình thích là quá đủ. Như trong tác phẩm Thư tình của Shunji Iwai, cậu học sinh thầm thương trộm nhớ người bạn nữ cùng tên Itsuki nhưng không thể nói và đến cả lời tỏ tình cuối cũng không đến được. Hành động và cách dấu hiệu như một tình yêu không nói lên lời mà chỉ có thể cảm nhận. Nói là ẩn danh nhưng thực chất Phong Khê đã luôn tìm những cách ẩn dụ như bài thơ Cô em hiền thục hoặc chính tên gọi đã nói lên toàn bộ. Nếu tinh ý sẽ để ý rằng tên gọi là nơi đóng đô của An Dương Vương, và qua đó đã nói lên nhân vật huyền bí là ai. Cái vẻ đẹp mộc mạc chất phác chỉ muốn được dành thời gian dù không nhiều có vẻ đã cho thấy được cái nét đẹp của bồ câu không mang thư. Phải chăng cái tình yêu nó đơn giản đến vậy? Vì sao không thể thổ lộ mà chỉ muốn được ở bên cạnh? Liệu có thể nào vì lí do nào đó mà với bồ câu đây chính là lựa chọn tốt nhất? Và cái kết khi mọi thứ được tiết lộn mang lại sự tiếc nuối cho mọi người, nhất là “cô em hiền thục” được nói tới ở đây. Nếu như trong mảnh trăng cuối rừng, cậu Lãm nhận thấy được người ngồi cùng xe mình chính là cô Nguyệt bằng cảm nhận và niềm tin qua hành động với cái kết mở nhưng có phần viên mãn thì với tác phẩm này có phần trái lại. Chú chim bồ câu trong truyện không thể đoán hiểu rằng và còn bị nhận nhầm người, dù đã có gợi ý nhưng không thể cảm nhận cũng như một cái kết qua bức thư cuối để lại nỗi niềm mà hối tiếc có vẻ đã muộn.

Gấp quyển sách lại xong có vẻ tất cả chúng ta đã cảm thu được sự nuối tiếc thời thanh xuân khi bỏ lỡ điều gì đó. Tình yêu không cần lời nói và có vẻ những bức thư đã thay thế cho mọi tâm tư tình cảm dồn nén lâu nay nay. Trước và sau thời điểm đọc hãy thử sờ xuống bàn xem có lá thư nào được bồ câu mang đến. Đã đến lúc để đi tìm những xúc cảm và tình yêu chôn kín trong tác phẩm bồ câu không mang thư.

2. NGUYỄN LINH review sách Bồ Câu Không Mang Thư

“Thục chỉ hồi tưởng lại những ngày đã qua với bao niềm lưu luyến, một năm học cuối cùng lẫn lộn những buồn vui.Ngày mai, khi bước ra khỏi mùa hè rực rỡ và hiu quạnh đang đợi chờ, Thục sẽ vĩnh viễn bỏ lại sau lưng mình quãng đời học trò áo trắng. Và trên chặng đường thênh thang sắp tới, mãi mãi sẽ trống vắng một bóng người lặng thầm đi bên cạnh Thục.”

Là bộ truyện được nhận xét là quyển sách hay nhất trongbộ ba Xuyến, Thục, Cúc Hương của Nguyễn Nhật Ánh, “Bồ câu không đưa thư” mang người đọc đến một toàn cầu của hoài niệm về những ngày đã qua, và sự hào hứng của những học sinh áo trắng về mối tình nơi trường học.

Khởi đầu bằng một mẩu giấy bắt chuyện trong ngăn bàn, Bồ câu không mang thư kích thích người đọc bằng sự tò mò và trí tưởng tượng, bằng những câu thơ con cóc và những màn “hành hạ” với kẻ si tình, bằng cả những hào hứng đợi chờ nhân vật huyền bí xuất hiện. Phong Khê là ai? Là chàng trai vô danh lớp 11 muốn cưa cẩm hoa khôi của lớp? Là một thanh niên học muộn nhiều năm ôm mối tình với Thục? Là giáo viên xinh xắn với “trò đùa” đàn chị khóa trên? Là anh lớp trưởng Hoàng Hòa điển trai luôn nói dối về tình cảm của mình?

Nhân vật Phong Khê là dù là ai cũng đều không khiến cho người đọc quá ngỡ ngàng, nhưng Phong Khê lại chính là Phán, là lối chơi chữ đầy kỳ quặc của Phán khi muốn ghép đôi với Thục. Sự thật được phát hiện, nhưng hết thảy cũng là lúc kết thúc, Phong Khê phải từ bỏ con đường học để thực hiện một nhiệm vụ to hơn với cuộc sống của một con người- Chăm sóc người mẹ ở quê nhà, từ bỏ con đường tri thức như bao đồng bạn.

Một tí nuối tiếc man mác, một mối tình chấm hết ngay khi chưa khởi đầu, nhưng, hình như tôi có một sự mường tượng, rồi đây Phán sẽ lại xuất hiện trong một cuốn truyện khác của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, một chàng trai nghèo vất vả ôn luyện đại học trong Quán Gò đi lên, cũng như trong vô số nhân vật khác lướt qua trong chuỗi các quyển sách của ông. Nhưng dù thế nào, Bồ câu không mang thư cũng đặt dấu chấm hết cho bộ truyện xuất sắc của Nguyễn Nhật Ánh về những cô cậu học trò nơi ấy.

3. HOÀNG NGA review sách Bồ Câu Không Mang Thư

Nhân 1 ngày nhớ văn bác Ánh, mình lên GaT mượn 1 lèo 5 cuốn của bác về đọc. Và đây là cuốn trước tiên mình đọc trong số sách đã mượn.

Đúng như lời nhận xét ở đầu sách

“…Trong khi thực tại của thế giới bên ngoài khiến thế hệ trẻ ngày càng sa mạc hóa tâm hồn, thì tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh với cái nhìn trong trẻo về cuộc đời , là nới chốn để các em tìm về thanh lọc tâm hồn…”

mẩu chuyện mang mình xuyên không tới thời điểm mà mình còn chưa sinh ra ( sách viết năm 1992) khi mà người ta còn chưa dùng smartphone và trao đổi với nhau bằng những mẩu thư gửi trong ngăn bàn.

Hơn nửa phần đầu cuốn không có gì đặc biệt nhưng nửa phần sau làm mình không thể rời mắt ra được. Sau quá trình điều tra của 3 cô gái, bác Ánh khiến người đọc mừng hụt vì nghĩ rằng đã tìm thấy chàng trai Phong Khê huyền bí kia. Nhưng không, mẩu chuyện không dễ dàng khép lại như vậy. Người đọc phải tò mò lật dở đến trang cuối cùng mới có thể tìm tòi ra điều ngạc nhiên rằng. Từng nút thắt cứ từ từ lật mở. Hóa ra Phong Khê chính là Phán, người thầm thương trộm nhớ Thục từ lâu.

Xem Thêm :   Cảm nhận về chi tiết bát cháo hành trong truyện Chí Phèo năm 2021

Xem Thêm :  Hoàn thiện chất lượng dịch vụ buồng tại khách sạn Crowne Plaza West Hanoi

Ngạc nhiên hơn, chàng trai lấy tên là Phong Khê bởi ngày xưa khi An Dương Vương Thục Phán đóng đô ở Phong Khê, Phú Thọ.

Đọc đến đây tự dưng ngưỡng mộ tài năng của bác Ánh quá :))) Đến tên gọi nhân vật cũng đầy ngụ ý.

4. NGUYỄN ANH review sách Bồ Câu Không Mang Thư

Lại một lần nữa mẩu chuyện của Nguyễn Nhật Ánh thu hút tôi.

Không chỉ bởi văn phong giản dị, quyển sách còn mê hoặc bởi những mẩu chuyện, những giận dữ, những tình huống dở khóc dở cười của một thời tuổi trẻ đã qua, thấm đẫm trong lòng người đọc một tí ám ảnh, buồn vui, một tí lưu luyến về cái thời áo trắng trong trẻo, hồn nhiên, vui tươi mơ mộng qua đi đầy tiếc nuối cùng Thục, Xuyến, Cúc Phương.

Cảm ơn tác giả đã cho những người qua tuổi học trò này một lần nữa sống lại quá khứ, để cho những người vẫn đang miên man trong dòng xuôi ngược của thời áo trắng như tôi biết thêm yêu quý, trân trọng và gìn giữ hơn nữa.

Tuổi trẻ trôi nhanh, thoắt đến thoắt đi như một cơn mưa rào; nhưng dù ướt, bạn vẫn muốn có thể tắm dưới cơn mưa đó một lần nữa.

III. Trích dẫn sách Bồ Câu Không Mang Thư

Trích dẫn Bồ câu không đưa thư - Nguyễn Nhật Ánh

Thục săm soi tờ giấy trên tay. Nó phân vân lật tới lật lui, chưa biết tính thế nào. Chiều hôm qua, lúc thò tay vào ngăn bàn, nó tự dưng phát xuất hiện tờ giấy này. Trong số đó chỉ vẻn vẹn có mấy dòng, được viết bằng lối chữ in hoa.

Đọc thoáng qua, Thục bất giác đỏ bừng mặt: “Cho mình làm quen với. Mình ở lớp buổi sáng, ngồi cùng chỗ với bạn đấy. Nếu không nỡ từ chối, bạn viết cho mình vài chữ.

Thành thật cảm tạ. Rất mong hồi âm”. “Lá thư” chỉ ngắn ngủi có vậy. Bên dưới ký tên: Phong Khê. Thục vốn nhút nhát, lại cả thẹn. Nó chưa gặp phải kiểu làm quen đường đột như vậy này khi nào. Từ hôm qua đến giờ, “lá thư” của chàng trai Phong Khê chưa rõ mặt mũi nọ cứ bắt Thục nghĩ ngợi hoài. Đã mấy lần, Thục định hỏi ý kiến Xuyến và Cúc Hương, nhưng lại sợ tụi nó chọc, thục đành giấu nhẹm. Ai chứ con Xuyến và Cúc Hương đã mở miệng chòc ghẹo, Thục chỉ có nước bịt tai quay mặt đi chỗ khác.

Loay hoay một hồi, không biết xử sự thế nào, Thục khẽ buông tiếng thở dài. Nó không biết nên phớt lờ hay nên trả lời. Và nếu trả lời thì phải viết những gì. Năm ngoái, Cúc Hương cũng rơi vô một tình huống tương tự, thậm chí còn “ghê gớm” hơn. Hùng quăn nhét thư “tống tình” vào ngăn bàn, lại còn đe dọa “nếu không trả lời, Cúc Hương sẽ ân hận”, nghe phát khiếp! Nhưng Cúc Hương bản lĩnh hơn Thục nhiều. Nó thẳng tay ném những “tối hậu thư” của Hùng quăn vào sọt rác. Lúc cao hứng, nó còn giở thư ra cho Xuyến và Thục cùng đọc. Cả ba vừa “phân tích” vừa cười ngặt nghẽo.

Thục không dám hành động như Cúc Hương. Cái câu “nếu không nỡ từ chối” khiến Thục thấy tội tội. Hơn nữa, chàng trai Phong Khê khác xa Hùng quăn.

Anh ta không hề dọa dẫm Thục.

Đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ, Thục bỗng giật bắn người khi nghe tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên sau lưng:

– Làm gì ngồi thẫn thờ vậy, cô nương?

– À, à… tao có làm gì đâu…

Thục lúng túng đáp. Vừa nói nó vừa hấp tấp vo tròn tờ giấy lại, giấu trong lòng bàn tay.

Cúc Hương vẫn thản nhiên:

– Mày đang ôn bài hả?

Nghe Cúc Hương hỏi vậy, Thục mừng như bắt được vàng. Nó mau mắn:

– Ừ, tao đang ôn lại bài Hóa.

Đột nhiên Cúc Hương đổi giọng. Đang tươi cười, nó bỗng nghiêm mặt:

– Thôi đi, đừng có dóc! Mày không qua mặt nổi tao đâu! Hãy khai thật đi!

Thái độ của Cúc Hương khiến Thục đâm chột dạ. Nó ngắc ngứ:

– Tao đang… ôn lại bài hóa thật mà!

– Hừ, hóa! Hóa phép thì có! – Cúc Hương hất mái tóc – Mày ôn bài sao tao không thấy mày giở tập?

– Tập hả? – Thục liếm môi – Tao cất vào rồi!

– Mày cất trong lòng bàn tay mày chứ gì?

– Giọng Cúc Hương bỗng trở nên tinh quái.

Thục điếng hồn. Nó nhìn sững Cúc Hương:

– Sao mày biết?

– Tao xếp sau lưng mày nãy giờ sao không biết!

– Cúc Hương vừa cười hì hì vừa chìa tay ra

– Mang tao coi thử cái gì vậy! Thư tình phải không?

Biết không thể giấu được, Thục đành bẽn lẽn chìa tờ giấy nhàu nát trong tay ra.

Vừa liếc mắt qua tờ giấy, Cúc Hương đã ré lên:

– Trời ơi, tình dữ chưa! “Cho mình làm quen với”, mùi còn hơn Vũ Linh ca vọng cổ.

– Mày đừng có nói bậy! – Thục đỏ mặt cự nự.

Cúc Hương huơ huơ tờ giấy trước mặt, chun mũi chọc:

– Tao nói có sách mách có chứng đàng hoàng mà mày dám kêu tao nói bậy hả!

Đúng lúc đó, Xuyến ôm cặp bước vào. Nó liếc quanh lớp một vòng rồi rảo bước lại chỗ Cúc Hương:

– Làm gì mà hò hét om sòm vậy?

Cúc Hương làm ra vẻ nghiêm trọng:

– Có đứa tỏ tình với con Thục.

– Tỏ tình đâu mà tỏ tình! Mày chỉ toàn phịa!

– Thục nhăn nhó.

Nhưng Xuyến chẳng buồn để ý đến Thục. Nó giật tờ giấy trên tay Cúc Hương:

– Mang “tang vật” tao xem!

Trong khi Thục ngồi chết trân thì Xuyến nheo mắt “nghiên cứu” lá thư. Một lát, nó gật gù phản hồi:

– Thống thiết còn hơn kèm đám ma!

Cúc Hương tròn mắt:

– Nghĩa là sao?

Xuyến chậm rãi:

– Nghĩa là lá thư tình này đủ sức làm rơi lệ những người dễ yếu lòng như con Thục. “Thành thật cảm tạ” nghe na ná như là “thành kính phân ưu”, có vẻ như muốn chia buồn cùng gia quyến….

Đang ngồi yên, Thục bỗng nhảy dựng lên:

– Nè, nè, đừng có trù ẻo nghen mày! Nhà tao sống nhăn hết, mày đừng có nói xui!

Xuyến lừ mắt nhìn Thục:

– Tội mày “tư thông” với “địch”, tao chưa phạt, giờ còn bày đặt la lối nữa hả!

– Tao tư thông gì đâu…

Không để cho Thục nói dứt câu, Xuyến chìa tờ giấy ra:

– Chứ lá thư này ở đâu ra?

– Thì ở trong ngăn bàn.

– Phong Khê là “thằng giặc” nào?

– Ai mà biết! Tao cũng chỉ mới thấy tên đó lần đầu.

Cúc Hương thình lình hỏi chen ngang:

– Nó gửi cho mày hồi nào?

Thục ngập ngừng:

– -… ờ… hôm qua.

– Thấy chưa! – Cúc Hương reo lên – Rõ ràng là có “vấn đề”. Nếu mày không có “ý đồ đen tối” thì vì sao mày lén lút giấu lá thư từ hôm qua đến giờ không cho ai biết?

Xem Thêm :   Dạy con chi tiêu bằng cách đi vào casino

Xem Thêm :  Hướng dẫn cách nuôi trùn quế tại nhà đơn giản và chi tiết nhất

– Tao định nói cho tụi mày biết ngay lúc đó nhưng tao sợ…

Xuyến hừ mũi:

– Sợ gì? Mày sợ tụi tao ngăn cản “mối tình vĩ đại và cảm động” của mày phải không?

– Bậy! – Thục chớp chớp mắt – Tao chỉ sợ tụi mày chọc!

Cúc Hương nhún vai, buông thõng:

– Đúng là có tật giật mình! Ông bà nói đâu có sai!

Xuyến gật gật đầu tính phụ họa theo Cúc Hương, bỗng nó nhìn thấy Thục cắn chặt môi, đôi mắt sắp sửa rơm rớm, nó hoảng hốt cầm tay Thục lay lay, miệng rối rít:

– Tụi tao giỡn chơi chút xíu mà!

Cúc Hương cũng vội vàng lên tiếng:

– Thôi, nín đi cô nương! Đừng có mà nhè ra giữa lớp! Lớp trưởng Hoàng Hòa đang nhìn mày kìa!

– Kệ nó! – Thục vùng vằng.

– Trời ơi, lớp trưởng mà mày dám kêu bằng nó! Tao méc hiện tại!

– Cho mày méc!

– Đừng có dóc! Mày sợ tao méc thấy mồ! Hoàng Hòa đẹp trai nhất lớp. Lại để ý mày.

Thục hừ một tiếng:

– Tuy nhiên tao không để ý nó!

Cúc Hương nháy mắt:

– Mày để ý chàng trai Phong Khê kia chứ gì?

Nghe Cúc Hương nói vậy, không để cho Thục kịp phản ứng, Xuyến đã vội vã xua tay:

– Thôi, đừng chọc con Thục nữa! – Rồi quay sang Thục, Xuyến cười cười nói tiếp – Mày không để ý tên Phong Khê này nhưng hắn thì để ý mày phải không?

– Tao đâu có biết! – Thục thật thà – Tao chỉ nghĩ hắn muốn làm quen thôi!

Cúc Hương vọt miệng:

– Hắn để ý hay hắn đòi làm quen, chuyện đó không trọng yếu. Vấn đề là mày có định “hồi âm” cho hắn hay không!

Thục ngẩn người ra:

– Tao cũng chẳng biết nữa. Tao đang định hỏi ý kiến tụi mày.

Cúc Hương liền liếc Xuyến:

– Sao mày?

Xuyến tỉnh bơ:

– Thì hồi âm chứ sao! Hắn chả ỉ ôi “bạn viết cho mình vài chữ” là gì!

Cúc Hương trợn mắt:

– Hồi âm cho tên nhãi nhép đó? Tụi buổi sáng tức là tụi 11A3, lớp đàn em mình! Chẳng lẽ…

Cúc Hương chưa nói hết câu, Xuyến đã hừ giọng cắt ngang:

– Chính vì tụi nó cả gan trêu vào các chị, các chị cần phải hồi âm! Tụi mình phải dạy cho “bọn trẻ” một bài học!

Vẻ mặt nghiêm nghị của Xuyến khiến Cúc Hương phì cười. Nó khoái chí hỏi:

– Tuy nhiên ai “dạy”?

– Tất nhiên là con Thục! Thư gửi cho nó mà!

Nghe nhắc tới mình, Thục giãy nãy:

– Thôi, thôi, tụi mày muốn làm gì thì làm! Tao không biết “dạy dỗ” gì hết! Đừng có ép tao!

– Thôi được! – Xuyến thở một hơi dài thường thượt, ra vẻ bất đắc dĩ – Nếu mày không nỡ ra tay thì để tao. Tao sẽ đại diện cho mày viết thư “dạy dỗ” thằng nhóc đó!

Xuyến vừa nói dứt câu, Cúc Hương đã nhanh tay xé “rẹt” một tờ giấy trong tập, hí hửng chìa ra:

– Giấy nè!

Xuyến cầm lấy tờ giấy. Nhưng nó chưa viết ngay mà lại lui cui mở cặp.

– Gì nữa vậy? – Cúc Hương ngạc nhiên hỏi.

– Chờ tao một tí! Tao đang tìm… đồ dùng dạy học!

– Đồ dùng dạy học?

– Ừ, muốn “dạy dỗ” có hiệu quả, cần phải có “đồ dùng dạy học”.

Xuyến vừa thò tay vào cặp vừa trả lời ỡm ờ. Cúc Hương và Thục cứ thắc mắc không hiểu Xuyến định tìm vật gì trong đó. Hai đứa ngồi ngây người hồi hộp theo dõi từng cử động của nhỏ bạn tinh quái.

Lục lọi một hồi, Xuyến từ từ lấy ra… một cây kẹo.

Trong khi Thục thở phào thì Cúc Hương bĩu môi thất vọng:

– Tưởng gì! Đồ dùng dạy học của mày đó hả?

Xuyến nheo mắt:- Sao? Không được hả?

Cúc Hương lộ vẻ bất bình:

– Như vậy là mày “thưởng” chứ đâu có “phạt” hắn!

– Mày không biết gì hết! – Giọng Xuyến ranh mãnh – So với những đứa tham ăn như mày và con Thục thì đây là cây kẹo, còn so với tên tiểu tử đó, đây lại là… viên thuốc chuột bọc đường!

Nói xong, Xuyến lẹ làng rút cuốn tập trong cặp ra, kê tờ giấy lên và khởi đầu viết thư phúc đáp. Cúc Hương và Thục ngồi chầu rìa hai bên, chụm đầu dòm.

Nhưng Xuyến vừa hí hoáy bốn chữ “Phong Khê hiền đệ”, Cúc Hương đã bĩu môi:

– Văn chương kiếm hiệp ba xu! Sặc mùi phim Hồng Kông!

Xuyến tự ái:

– Chứ theo mày, phải gọi hắn như vậy nào?

– Cứ viết là “Gửi bé Phong Khê”!

– Hay lắm! – Xuyến gật gù khen – Không ngờ thỉnh thoảng mày cũng nói được một câu thông minh!

Nói xong, Xuyến lấy một tờ giấy khác, nắn nót viết:

“Gửi bé Phong Khê,

Chị ngạc nhiên vô cùng khi thu được thư bé. Có vẻ bé quáng gà hay sao, chứ lớp chị đâu có tổ chức “Câu lạc bộ làm quen” hay “Tìm bạn bốn phương” mà bé biên thư đòi “kết bạn tâm tình”! Hơn nữa, bé trẻ người non dạ tuổi còn nhỏ nên để ý học hành, chớ đua đòi vớ vẩn, kẻo trèo cao té nặng. Nghĩ tình chị em, chị tặng bé một cây kẹo ăn cho mau lớn và nhớ đừng có dại dột trêu vào chị nữa! Good-bye bé nhé!”.

Xuyến viết tới đâu, Cúc Hương ôm bụng cười tới đó. Nó la lên:

– Trời đất ơi! Mày muốn “giết” chết tươi “thằng bé” sao Xuyến?

– Cho hắn chết! – Xuyến trợn mắt – Ai bảo hắn dám trêu vào con Thục nhà bà!

Thục cũng không nhịn được cười. Nhưng mặt nó thoáng lộ vẻ áy náy. Nó nhìn Xuyến, ngập ngừng:

– Mày viết “ác” quá!

– Ác gì mà ác! – Xuyến hừ mũi – Đã “dạy dỗ” thì phải nghiêm khắc chứ!

Thục chép miệng:

– Tao sợ chàng trai Phong Khê xấu hổ đến bỏ học mất.

– Hắn không bỏ học đâu! Nhưng chắc hắn sẽ bỏ cái trò dấm dúi thư tình vào ngăn bàn của mày!

– Thư tình! – Thục “hứ” một tiếng – Mày sao giống y như con Cúc Hương! Lúc nào cũng nói bậy!

– Ừ thôi, không phải thư tình. Thư làm quen vậy.

Vừa cười hì hì, Xuyến vừa đặt lá thư hồi âm vừa viết vào ngăn bàn của Thục. Xong, nó chặn cây kẹo lên trên. Nó làm việc đó với một bộ dạng hí hửng hệt như Phật Tổ lúc đè Tôn Ngô Không dưới năm ngọn núi Ngũ Hành vậy.

Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn thân!

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!

5

/

5

(

2

bình chọn

)

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Giáo Dục

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kiến Thức Chung

Related Articles

Back to top button