Thủ Thuật

[hrt 06.2020] tình yêu màu nắng

[HRT – 06. 2020] Tình yêu màu nắng

Tác giả: Táo Ngọt

Hôm nay là một ngày nắng. Tao vẫn luôn thích hôm nào trời nắng, vì khi đó tao sẽ đi dạo trên những con đường nho nhỏ đầy ắp hàng quán vỉa hè, nhâm nhi li cà phê đá, và mở đĩa than lẩm nhẩm theo những khúc tình ca. Mà liên hệ một tí, chuyện của tao và mày cũng bắt đầu từ một ngày nắng nhỉ?
Lúc đó, tao với mày hãy còn nhỏ. Bố mày dắt mày sang chơi cùng. Hai người lớn nói chuyện với nhau ấy mà, thế là ông bảo tao đưa mày ra ngoài sân chơi cũng với tao. Nhìn mày buồn cười lắm: Quần áo bẩn thỉu, da dẻ đen thùi lùi, mặt mày thì cau có. Tao cố bắt chuyện với mày, nhưng mày cứ quay mặt đi hoài. Bực mình, tao bèn nghĩ ra một kế. Thả xích con Milu rượt mày. Nhìn mày chạy trối chết, tao cười ha hả. Lúc ấy tao còn bé, thích nghịch dại, không nghĩ đến hậu quả. Nhưng nếu tao có thể trở về quá khứ, tao khẳng định sẽ ném dép vào mặt “tao” cho bớt cái thói chơi ngu. Lúc đấy ông tao quát tao một trận, bảo tao xin lỗi mày. Mày nhìn tao. Mắt mày đen thui. Nó như lỗ đen hút tất cả ánh sáng trên cõi đời vậy. Cái nhìn ấy bỗng làm tao sợ, hơn cả những đòn roi của ông nội.
Không biết có phải ấn tượng với mày quá lớn không, lúc nào rảnh tao luôn đi ngó mày. Mày thì chẳng quan tâm rồi, không thèm để ý tới tao luôn. Tần suất ở nhà mày còn cao hơn cả ở nhà tao. Tao như cái đuôi luôn đi theo mày, đến nỗi ai cũng bảo bố mày có con dâu tương lai rồi. Tao cũng chả biết con dâu tương lai là gì, nhưng lúc mày gắt gỏng vì tao đi theo làm tao vừa vui vừa buồn. Lạ nhỉ. Tao cứ như con hâm hâm dở dở ấy. Rồi tao và mày đều lớn. Tao cũng không còn bám mày như đỉa nữa. Nhưng điều đó không làm tao quên chú ý đến mày.
Tao nghe ông nội kể, mẹ mày bồ bịch bỏ bố con mày mà đi. Bố mày gà trống nuôi con. Nhà mày khó khăn, có mỗi sào ruộng với ao cá, mất mùa nên tiền cũng chẳng có bao nhiêu. Ngoài làm ruộng, nuôi cá, tao thỉnh thoảng thấy mày đi bắt ốc, mót khoai, hay đi hái ớt thuê. Không hiểu sao, tao luôn cố gắng nhìn mày, dù chỉ là thoáng qua. Mày vẫn luôn như vậy, mặt mày vẫn hầm hè, người thì gầy nhom. Nhưng đôi mắt mày, mày biết không, nó u ám một cách kì lạ. Và rất đẹp. Thật huyền diệu. Có lẽ đó là lí do tao rất thích nhìn đôi mắt mày, nhưng lại quay mặt đi khi mày nhìn lại tao. Lên cấp hai, tao với mày học chung lớp, lại ngồi cùng bàn. Mày vẫn vậy, vẫn lầm lì tới khó chịu. Tao với mày hầu như không nói câu nào, mà có nói thì mày luôn gắt gỏng như mất sổ gạo ấy. Tao thì không quan tâm cho lắm, chỉ liên tục đổi cách bắt chuyện với mày. Cho đến một ngày, cái ngày mà tao đoán chắc là cả tao và mày không bao giờ quên được.
Hôm ấy đi học về, tao không nhịn được cái cảm giác muốn đến thăm mày. Để viện cái cớ xác thực, tao hái chùm vải ngon ngon mang sang nhà mày. Trời lúc đó đỏ, đỏ bất thường, như dự báo một điềm gở sắp đến. Và quả thực là thế. Đến gần nhà mày tao nghe tiếng cãi vã. Tao trốn sau bức tường gạch nung, ngó vào xem có chuyện gì. Bố mày, đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy, có vẻ tức giận như vậy. Bố mày cầm chổi lông gà, quắc mắc nhìn người phụ nữ đối diện. Tao chưa bao giờ thấy người phụ nữ đó. Bà ta ăn mặc kiểu cách, trên người còn nặc mùi phấn son. Bà ta chỉ tay vào bố mày:
– Tao nói lần cuối, đưa tiền rồi bà mày phắn (1)  ngay, cái nhà này không phải chỉ của mình mày đâu!
Bố mày rú lên:
– Mày đừng mong vét một cắc nào của gia đình tao! Cái con điếm già bẩn thỉu!
– À hả? Thế xin hỏi, nếu không có tao, miếng đất ao kia mất từ lâu rồi! Mày vẫn ăn tiền tao đưa đấy thôi! Tiền đất, tiền nhà, đủ thứ tiền, đều là tao cho! Đừng có già mồm!
– Chuyện đó đã giải quyết xong xuôi, và mày giờ không có tư cách bước chân vào cái nhà này!
– Tao có quyền! Con mày do tao đẻ ra, giờ giả tiền tao đẻ nó ra mà không được hả!
– Mày… sao mày có thể trơ trẽn như thế…
Tao quá bất ngờ, kêu lên một tiếng. Thì ra đó là…
– Ai đấy? – Có tiếng gọi, tao nhận ra đấy là tiếng mày. Tao nhìn lại. Mặt mày trông đáng sợ y như bố mày vậy. Cảm giác tội lỗi nổi lên.
– Tao đến đưa vải…
Tao chưa nói xong, mày cầm chùm vải ném thẳng vào người tao. Mắt tao đỏ hoe, một phần vì tủi, một phần vì tức. Tao lườm mày một phát, tuy nhiên chẳng nhằm nhò bằng ánh mắt mày nhìn tao. Đằng sau mày, bố mày đã cầm cây chổi lông gà quất túi bụi vào người đàn bà, bà ta cũng chẳng vừa khi đánh lại, đồng thời liên tục thốt ra những từ ngữ đay nghiệt nhất bà có.
Mày chẳng vẻ gì là để ý. Mày rít qua từng kẽ răng:
– Cút… CÚT ĐI! Biến đi cho khuất mắt tao! DÒNG THỨ ĐÀN BÀ TỌC MẠCH! Đừng bao giờ xuất hiện nữa!
Tao lấy xe đạp, đạp thật nhanh, lúc ấy ánh chiều tà đỏ ửng đã lặn xuống, nhường cho màn đêm lạnh lẽo.
Từ đó tao với mày từ mặt. Nói từ mặt thật ra cũng chẳng đúng, vì tao với mày có là gì của nhau đâu, một cuộc nói chuyện tử tế còn không có. Tao bấy giờ cũng chẳng còn hứng thú làm đuôi chó nữa. Và chuyện xảy ra sau đó có lẽ tao chẳng bao giờ biết…
Người ta thường bảo, ông giời cứ thích trêu ngươi. Và rủi thay nạn nhân của lão lại là tao. Năm mười bốn tuổi, tao đã hiểu tuyệt vọng là gì. Bố mẹ tao đi làm công nhân ở Bình Dương, dự định xây nhà ở đấy rồi đón tao vào ở cùng. Đất đã mua, nhà đã xây gần xong, nhưng khốn nỗi, gia đình tao lại đi vay nặng lãi. Vỡ nợ. Bố mẹ tao thậm chí còn không đủ tiền mua vé về quê. Ông bà tao chạy đôn chạy đáo, họ hàng gần xa cũng giúp đỡ, nhưng chẳng ăn thua. Đỉnh điểm là việc bố tao bị giang hồ đòi nợ, đánh gãy chân gãy tay. Ông tao nghe tin, ngã bệnh, người đã yếu lại còn yếu hơn. Bấy giờ, mẹ tao phải gồng gánh mọi thứ. Chăm lo cho chồng, trả tiền nợ, tiền viện phí. Tao cũng phải bỏ học để chăm lo cho ông. Những biến cố ập vào đứa con gái mới tuổi ăn tuổi lớn, lại được nuông chiều từ bé, chẳng khác gì sóng thần quất vào ngọn cỏ non. Tao cảm thấy mình thật vô tích sự khi tay không nấu nổi nồi cơm, mắt ngó trân mà bất lực khi nhìn bệnh tình của ông ngày một nặng đi, khóc như mưa khi nghe mẹ gọi điện về nhắn nhủ, rằng hãy mạnh mẽ lên. Tao có thể mạnh mẽ chứ? Phải rồi, không muốn cũng phải muốn, tao đâu muốn làm gánh nặng cho người mẹ tảo tần mà bất hạnh của mình.
Sau khi ông tao xuất viện, cả bố mày và mày đến thăm ông tao. Bố mày là một người tử tế. Chú an ủi, động viên tao rất nhiều. Đến lúc ra về, ngạc nhiên là mày nán lại. Mày đứng đối diện với tao. Lần đầu tiên mày chủ động như vậy. Mày nói:
– Bài tập về nhà có gì không hiểu thì hỏi tao.
– Thôi khỏi. Cảm ơn mày. Cảm ơn luôn bố mày hộ tao nhá.
Mày nhíu mày. Dường như mày muốn nói điều gì đó, nhưng cứ ngập ngừng, tới lúc tao định bảo ‘ Ngồi xuống đi, nghĩ cho đến Tết Công Gô luôn’ thì mày nói:
– Mày không ổn tí nào.
Tao sững lại. Không hiểu rõ điều mày nói lắm.
– Tao bình thường mà, mày bị điên à?
– Ừm… mày chắc chứ? Tao thấy mày sắp đến giới hạn rồi.
– Mày về đi.
– Tao không về. Tao nói thật, mày còn như thế này nữa là hết trụ được đến tuần sau đâu.
– Mày bị thần kinh à! Mày đọc được tao nghĩ gì chắc? Giỏi thì làm thầy bói ấy, tao không rảnh tiếp! Giờ tao đuổi mày, đi đi!
– Mày sợ chứ gì? Hay mày không muốn biết? Tao biết rõ mày đang bị gì! Mày ở nhà không soi gương hay sao, nhìn lại mặt mày đi, xem nó thảm hại như thế nào! Mày đuối lắm rồi! Mày đang nghĩ rằng mày mạnh mẽ ư? Mày có thể mạnh mẽ sao? Tại sao mày chẳng làm được việc gì? Tại sao mày không chết quách đi cho rồi?! Tao hiểu, VÌ ĐÓ CŨNG LÀ ĐIỀU TAO TỪNG TRẢI QUA!
Tao điếng người. Mày biết, biết rõ. Mày đồng cảm với tao, cũng thương hại tao. Cũng có thể mày đang trả đũa những điều tao làm với mày, vì tao đau lắm, đau chưa từng có, như ai cầm con dao rỉa vào ruột gan. Thực ra mày nói gần đúng rồi đấy, tao đã nhìn thấy tương lai mình còn đen hơn cả tiền đồ chị Dậu. Qua lời kể của họ hàng, tao biết tình trạng của bố tao đã khá hơn. Tình trạng của bố đã khá hơn, nhưng khá hơn cái điều tệ nhất ấy. Bố tao sẽ sống, nhưng suốt đời ngồi xe lăn, mất khả năng lao động. Còn ông tao, bác sĩ chẩn đoán bệnh tình ngày càng tệ đi, bệnh viện gửi về chỉ chờ ngày chết. Mẹ tao sắp không trụ nổi. Nhà toàn đàn bà, nên mẹ tao không có tiếng nói. Một người họ hàng xa bảo sẽ cho mẹ tao vay tiền, đổi lại sẽ làm người giám hộ của tao. Họ muốn tao nghỉ học đi làm công ti, sau đó sắp xếp một mối cho tao cưới chồng! Điên thật! Lúc ấy tao muốn chạy vào, hét lên rằng: Đây là cuộc đời của tôi! Quyết định là do tôi! Nhưng chân tao cứ như đóng đinh ở đó. Tao ngước lên nhìn mày. Mặt mày bình thản. Đôi mắt mày nhìn tao lo lắng, có quan tâm, có thương hại. Hình ảnh ấy nhòe đi. Nước mắt tao đang rơi. Tao khóc. Tao khóc như chưa từng được khóc. Khóc để rút hết sự đau đớn, ấm ức, căm hận, tổn thương. Tao khóc không biết bao lâu. Lúc tao hết khóc thì mày đã về, và dường như có thứ thuốc thần nào đó, lòng tao nhẹ đi, dù tao vẫn biết tương lai mình vô định.
Và tao tin là mày đã đưa tao thứ thuốc thần ấy. Tao đã hạnh phúc biết bao khi mẹ gọi điện về, kiên định và trìu mến, bà nói với tao:
– Con, hãy nghe kĩ lời mẹ nói. Mẹ sẽ không bao giờ từ bỏ. Con là con của mẹ, mãi là vậy. Và mẹ cần con. Hai mẹ con ta, cùng nhau. Mẹ tin là chúng ta sẽ vượt qua.
Bằng một cách kì diệu nào đó, mẹ tao đã xoay xở mọi thứ. Nhiều lúc tao nghĩ mẹ là người mạnh mẽ nhất trên đời. Sức khỏe ông tao cũng chuyển biến tốt. Đã có thể nói mấp máy vài câu. Mày, đúng như đã nói, mang sách học sang dạy kèm tao. Tao nghĩ tụi mình đã là bạn. Thực sự là bạn. Vì lần đầu tiên trên đời tao thấy hợp với một ai đó như mày, và dù tính cách hai đứa có trái ngược nhau, nhưng nó vẫn hợp nhau một cách kì lạ. Bố mẹ tao về quê, có thể nói là viên mãn, dù tao biết mẹ vẫn gánh trên vai khoản nợ khổng lồ. Ông tao, có lẽ chỉ chờ thời khắc ấy, đã mãn nguyện biết bao khi nhìn con cháu mình sum họp. Tao còn nhớ, trước khi ông lâm chung, ông đã xoa đầu tao và nói:
– Cảm ơn giời, đã cho tôi cùng con cháu sum họp lần nữa.
Đám tang của ông vào một ngày trời nắng. Trong đám tang, ngoại trừ việc mấy người họ hàng không quen um tùm rùm beng với bố mẹ tao về việc gì đó, thì mọi thứ vẫn ổn. Tao ngồi bên linh cữu ông. Một cảm giác rát rát, sần sùi len vào bàn tay tao. Tao quay lại nhìn. Là mày. Mày đang đưa tao cái gì đó. Là một quả vải, khô quắt khô queo như xác ướp. Tao có cảm giác mày tránh cái nhìn của tao, nhưng tay mày vẫn lưu luyến không rời quả vải. Da mày chạm vào da tao. ‘Tay mày ấm thật’, tao nghĩ thầm. Rồi chợt tao nhận ra. Có phải vậy không? Tao định hỏi, nhưng mày đã đi đâu mất. Tao mân mê trái vải. Một cảm xúc hạnh phúc kì dị nảy nở trong lòng tao. Tao chạy một mạch đi tìm mày. Mày cũng nghĩ vậy phải không? Mày có tin đây là sự sắp đặt của duyên số? Lần đầu tao gặp mày, dù có lẽ tao còn không nhận ra, nhưng tao nghĩ mày thật đặc biệt. Ông trời làm chúng ta bất hạnh, vì để đồng cảm cho nhau? Tao muốn có một đôi cánh, để bay về phía mày, nhanh nhất có thể, để dập tan ngọn lửa bùng cháy trong lòng của tao. Mày, tao, một trong hai…
Mày đang trên đường về. Mày cũng chạy. Tao hét to tên mày. Mày vẫn cố tình lờ đi, không dừng lại. Dùng hết sức bình sinh, tao ném quả vải khô vào đầu mày. Tao hét:
– Mày còn chưa nói cho tao! Thằng khốn! ĐỨNG LẠI, không tao thả con Milu ra cắn mày giờ!
Rốt cuộc thì mày cũng dừng. Mày quay lại. Không biết có phải do mệt hay không, mà mặt mày đỏ ửng như gấc chín. Nắng nhạt, ấm áp và dịu dàng. Tao chưa bao giờ cảm thấy nắng đẹp như thế này. Tao hét:
– Mày nói đi.
– Tao… tao không…
– Tao thách mày nói không đấy.
Mày câm nín. Mày nhìn tao. Đôi mắt mày, giờ không đáng sợ như thời mới gặp nữa. Một đôi mắt đen tuyền, long lanh, vẫn đẹp như tao thường cảm thán. Ánh nắng chiếu vào mắt mày, làm cái nhìn của mày dịu dàng hơn bao giờ hết. Rồi, như một con gió, mày chạy lại, ôm chầm lấy tao.
– Tao thích mày. – Giọng mày run run.
Tao ôm lại mày, mãn nguyện và hạnh phúc.
– Ừ, tao cũng thế.
HẾT.
P/S: Ảnh bìa thuộc gác nhỏ của Dạ Tước.

Xem Thêm :  Cách thay đổi trình duyệt mặc định là gì, đặt chrome làm trình duyệt mặc định

Chú thích: (1) Phắn:
Động từ
(Thông tục) rời khỏi, biến đi thật nhanh
tụi nó phắn hết rồi
tìm đường mà phắn
Đồng nghĩa: cút, phới, tếch, xéo (Từ điển tiếng Việt)

 

 


Tình Yêu Màu Nắng – Đạo Diễn Triệu Quang Huy – Đoàn Thúy Trang ft. Big Daddy – (Ninja Official MV)


\

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Thủ Thuật
Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Thủ Thuật

Related Articles

Back to top button