Kiến Thức Chung

Cứ như vậy, chúng ta đánh mất bản năng của gà rừng và biến thành con chim trong lồng lúc nào

Câu ()

,

Trong tư cách của người thanh niên tuổi 18, anh/chị có tán thành với nhận định về giới trẻ như trên? Hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày tư duy của anh/chị.

Bài làm

ó ý nói đến loài ,

Câu nói của

Nhiều người, khi đọc đến đây chắc cú sẽ tự “chừa mình ra”, đó là điều đương nhiên, vì không ai cho rằng mình là những con chim trong lồng son, cũng chẳng ai cho rằng cách mình đang làm khiến cho con cái mình, học sinh mình, cháu chắt mình thành những con chim cả, nó vẫn là đứa trẻ sáng láng, rạng rỡ, quần áo phẳng phiu thế kia mà.

Quay lại vấn đề, trước hết, ta nói đến hình ảnh đối lập được đem ra làm ẩn dụ ở đây, đó là

Có rất nhiều triệu chứng cho thấy tất cả chúng ta đang dần trở thành những con chim, mà điều rõ nhất chính là sống thụ động.

Trước tiên là vấn đề khi lên lớp không khi nào thèm giơ tay dù giáo viên có nhắc lại nhiều lần, không khí trầm lắng, giáo viên phải tạo ra thời dịp bằng cách trao thưởng điểm mười cho ai giơ tay nhưng vẫn không hề có cánh tay nào giơ lên dù cho thắc mắc đó không khó. Điều này tác động khá lớn đến không khí học tập trong lớp. Nó gây ra một cảm tưởng rất stress mỗi khi thầy cô đặt thắc mắc. Học sinh, sinh viên thì cảm thấy stress, còn giáo viên cũng cảm thấy chán nản vì chỉ có sự làm việc một chiều. Chuyện lười giơ tay phát biểu thông dụng nhất ở cấp ba, đại học, còn ở cấp một học sinh lại thi nhau giơ tay, chứng tỏ rằng, nhiều người không phải thụ động từ đầu, mà trong quá trình trưởng thành lên lại dần đánh mất bản tính muốn lên tiếng của chính mình. Có rất nhiều lí do được mang ra như: không muốn làm người đứng đầu với tư duy không mình thì cũng có người khác phát biểu thôi. Trong nhiều vụ tai nạn trên đường, cũng có rất nhiều người thấy nhưng thản nhiên đi qua với ý nghĩ: sẽ có người mang nạn nhân đó đi thôi, mình không cần phải trổ tài làm gì cho tốn thời gian, từ một ý nghĩ nhỏ đến một hành động lớn, cách nhau thật sự chỉ một lớp màng rất mỏng, ấy vậy mà nhiều người lại nguyện lấy màn mỏng che mắt chứ không cho mình thời dịp sống tích cực hơn, có ích hơn. Lí do nữa là không muốn làm người thứ nhất, không muốn nổi trội vì sợ “bị nói”, bị cho rằng chơi trội. Rồi giáo viên không chịu thay đổi phương pháp giảng dạy cho giờ học sôi nổi, cam chịu với tình hình, bèn gọi phát biểu theo danh sách lớp, càng về sau, bệnh lười phát biểu càng trở thành chứng bệnh mãn tính, khó thay đổi.

Từ việc ngại phát biểu trong giờ học sẽ kéo theo ngại phát biểu trong đơn vị làm việc sau này. Ngại phát biểu cũng đồng nghĩa với việc không dám nói lên sự thật, không dám nhìn nhận cái sai. Như vậy, cái sai không được mang ra ánh sáng, không được làm rõ nên sẽ không thể tìm thấy được cách khắc phục, không thể tiến bộ. Một quốc gia mà có thế hệ trẻ như vậy thì lạc hậu là chuyện không thể tránh khỏi. Gần đây nhất, vụ giám thị ký nhầm khiến 29 thí sinh phải thi lại trong kỳ thi THPT quốc gia, không một em nào lên tiếng ngay lúc đó, phản đối cách làm của giám thị mà chỉ biết lặng im rồi về khóc với phụ huynh. Sự việc chỉ được nghe đến khi có hai phụ huynh sau buổi thi đã đến thông tin về chuyện giám thị ký nhầm. Điều này đã khiến không ít người giật mình trước một thế hệ học sinh không dám nói lên tiếng nói, dù chỉ để bảo vệ quyền lợi của bản thân mình, huống gì là lên tiếng trước những bất công của người khác, lâu dần thành chứng bệnh vô cảm ở con người ta, thật đáng lo ngại biết bao.

Tiếp đó là việc rất nhiều bạn trẻ, quá chuyên chú vào việc học trên sách vở mà bỏ đi việc học các kĩ thuật sống thiết yếu cho mình. Có nhiều bạn, đã 17, 18 tuổi nhưng không biết từ cách gấp quần áo, mùng màn hay những việc cơ bản nhất như rửa chén bát, thậm chí lúng túng cả trong việc vệ sinh cá nhân thế nào cho đúng. Có bạn cho biết: “Bố mẹ luôn nói em chẳng làm được việc gì hết, mỗi việc ăn cũng không xong nhưng họ lại muốn em phải đỗ đại học, trở thành một bác sĩ giỏi, kiếm được thật nhiều tiền”. Đây quả là ý nghĩ và cách làm của rất nhiều bậc cha mẹ. Họ luôn bắt con mình học, bắt con học thêm hết môn này đến môn nọ đến mức con mình học từ sáng đến tận tối đêm mới về, sau đó còn phải làm bài tập trên lớp, học thuộc cho ngày mai lên lớp. Vậy, thời gian đâu để những đứa trẻ đó học các kĩ thuật khác, thậm chí là thời gian chơi thể thao.

Xem Thêm :   Nhà Như Lai, Áo Như Lai, Tòa Như Lai

Xem Thêm :  Đọc hiểu khóc dương khuê>

Một giáo viên nhiều năm luyện thi cho học sinh giỏi tâm sự: “Học trò của tôi chủ yếu đến từ các trường chuyên. Các em rất giỏi, điểm rất cao, nhưng thật buồn khi thấy các em chỉ cắm đầu vào học và thiếu rất nhiều thứ: Thiếu sự năng động, hoạt động xã hội, trải nghiệm cuộc sống; thiếu khả năng thích nghi và vượt khó. Tôi muốn các em bớt học đi một chút, biết chơi một môn thể thao, biết cách làm việc nhóm, biết giao tiếp và khám phá”. Mới đây, thầy Trần Đình Trợ, giáo viên dạy Toán trường THPT Hương Sơn (Hà Tĩnh) đã thử làm một điều tra “xã hội học” nhỏ về 45 học sinh một lớp chọn 12 của trường và kết quả đã khiến không ít người giật mình: Chỉ có 4 em biết bơi trong khi hầu hết các em phải đi học qua khu vực sông suối; 5 em thường xuyên nấu cơm; 17 em thỉnh thoảng rửa bát; 4 em nhớ được ngày sinh của cha mẹ; 5 em đọc sách truyện nhưng phải đọc lén vì bị bố mẹ cấm; không em nào biết sửa xe đạp dù cả 45 em đều đi xe đạp đến trường…

Con gái lớn không biết nấu cơm, con trai lớn không thể bê nổi bao gạo mười kg, các bạn còn biện hộ rằng: con gái thời nay đâu cần biết nấu cơm, chỉ cần làm ra tiền, có tiền ra hàng quán là xong; tôi đâu thiết yếu phải bê gạo, điều đó là không thể xảy ra trong cuộc sống tôi. Nhiều bạn lấy sự không biết của mình trở thành cái tôi cá tính, cái tách biệt rằng tôi không cần phải trở nên hoàn hảo…nhưng chắc bạn chẳng khi nào tự hỏi cái bạn có thể làm được là cái gì, không tiêu tiền tài bố mẹ, không có bố mẹ xin việc, xếp “chỗ” sẵn, lương cao, công việc nhàn hạ thì bạn có thể sống mà phung phí để cao giọng nói “có tiền thì cần gì phải tự làm” không? Sống trong chở che quen, kéo theo lười biếng, kéo theo bạn coi mọi thứ bạn có là lẽ tự nhiên và mặc sức thưởng thức.

Sống quen trong chiếc lồng, rồi từ sau song sắt đó, tất cả chúng ta lại đòi tự do: Tất cả chúng ta, đến một lúc nào đó thường hay nói: Con lớn rồi, con muốn thế này, con muốn thế kia. Đứa bạn 18 tuổi mấy hôm nay đang lên tiếng đòi tự do: được mua xe mới để tự lái đi học thay vì để ba mang đón hoặc đón xe bus, được đóng cửa phòng khi tiếp bạn thay vì mở cửa như mẹ quy định, được thỉnh thoảng ngủ đêm lại nhà trọ của bạn cùng lớp khi có liên hoan thay vì phải về nhà trước mười rưỡi tối…

Bạn nói với tôi rằng thật quá “oải” với sự bảo bọc của cha mẹ. Thậm chí, mỗi lần cắt tóc bạn đều phải theo ba đến tiệm quen. Trong mẩu truyện, bạn thú nhận rằng, cho đến tận hôm nay, bạn chưa khi nào tự xúc cơm vào chén của mình. Đó là việc của mẹ, bà, hoặc cô giúp việc. Bạn chỉ việc bưng tô cơm đã xúc sẵn lên ngồi trước ti vi và ăn. Tất cả chúng ta, ở tuổi mười tám, thỉnh thoảng kêu gào rằng vì sao cha mẹ lấy hết tự do của con, mà quên rằng chính mình đã đánh mất tự do – từng chút một – từ lâu lắm. Khi được ai đó làm thay một việc nhỏ, và tất cả chúng ta đồng ý việc ấy như điều hiển nhiên, nghĩa là tất cả chúng ta đã tự đan thêm một song tre cho chiếc lồng đời mình.

Thụ động, lười biếng, không chịu thay đổi, ương bướng tưởng mình là giỏi, được khen ngợi thì sung sướng, nghe tiếng chê bai thì bực tức, thù hằn…Hãy xem, bạn có mắc vào những song tre đó không? Bạn có thể phản bác ý kiến của tôi, nhưng với tôi, những thứ đó khiến con người ta vô tình thành chim lồng từ lâu mà có khi vẫn nghĩ mình đang được mặc sức tung hoành như một con

Hãy sống như một chú

Trong tư cách của người thanh niên tuổi 18, anh/chị có tán thành với nhận định về giới trẻ như trên? Hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày tư duy của anh/chị.Bài làmó ý nói đến loài gà rừng , tuy kiếm ăn ít ỏi, không dễ dàng nhưng luôn luôn sống tự do, kiêu ngạo, không chịu ở trong lồng son ăn sung sướng nhưng mất đi tự do của mình. Dựa vào ý nói đó của Trang Tử, Phạm Lữ Ân đã có những tư duy rất sâu sắc khi liên tưởng đến giới trẻ hiện tại, sống phụ thuộc, không có kĩ thuật, không có mong ước, ông nói:Câu nói của Phạm Lữ Ân đã nêu lên một tình trạng đáng buồn, và cũng là một tiếng chuông nhắc nhở cho rất nhiều người trẻ tuổi Việt Nam và phụ huynh họ trong cách nuôi dạy con cái, cách họ vô tình tạo ra những chiếc lồng.Nhiều người, khi đọc đến đây chắc cú sẽ tự “chừa mình ra”, đó là điều đương nhiên, vì không ai cho rằng mình là những con chim trong lồng son, cũng chẳng ai cho rằng cách mình đang làm khiến cho con cái mình, học sinh mình, cháu chắt mình thành những con chim cả, nó vẫn là đứa trẻ sáng láng, rạng rỡ, quần áo phẳng phiu thế kia mà.Quay lại vấn đề, trước hết, ta nói đến hình ảnh đối lập được đem ra làm ẩn dụ ở đây, đó là gà rừng và chim lồng. Gà rừng , hay nói cách khác là những người sống tự do, không trói buộc, tự kiếm ăn, tự lo cho cuộc sống của mình, phụ trách cho cuộc sống của mình, đi đâu, làm công việc gì, ăn gì đều tự có quyết định ; còn chim trong lồng, chính là những người sống mà không có chủ kiến, luôn thu mình trước những sự khác lạ, trước những thắc mắc, làm việc nào cũng được, ăn gì cũng được, đi đâu cũng được… “thế nào cũng được”, phần lớn những việc làm trong đời sống đều do người khác an bài, sắp xếp, chỉ việc làm theo, đi theo khuôn khổ thành thói quen, mà khi thoát ra khỏi nó, họ không biết làm gì, lại muốn chui lại vào trong lồng đó, làm theo chỉ đạo của người khác.Có rất nhiều triệu chứng cho thấy tất cả chúng ta đang dần trở thành những con chim, mà điều rõ nhất chính là sống thụ động.Trước tiên là vấn đề khi lên lớp không khi nào thèm giơ tay dù giáo viên có nhắc lại nhiều lần, không khí trầm lắng, giáo viên phải tạo ra thời dịp bằng cách trao thưởng điểm mười cho ai giơ tay nhưng vẫn không hề có cánh tay nào giơ lên dù cho thắc mắc đó không khó. Điều này tác động khá lớn đến không khí học tập trong lớp. Nó gây ra một cảm tưởng rất stress mỗi khi thầy cô đặt thắc mắc. Học sinh, sinh viên thì cảm thấy stress, còn giáo viên cũng cảm thấy chán nản vì chỉ có sự làm việc một chiều. Chuyện lười giơ tay phát biểu thông dụng nhất ở cấp ba, đại học, còn ở cấp một học sinh lại thi nhau giơ tay, chứng tỏ rằng, nhiều người không phải thụ động từ đầu, mà trong quá trình trưởng thành lên lại dần đánh mất bản tính muốn lên tiếng của chính mình. Có rất nhiều lí do được mang ra như: không muốn làm người đứng đầu với tư duy không mình thì cũng có người khác phát biểu thôi. Trong nhiều vụ tai nạn trên đường, cũng có rất nhiều người thấy nhưng thản nhiên đi qua với ý nghĩ: sẽ có người mang nạn nhân đó đi thôi, mình không cần phải trổ tài làm gì cho tốn thời gian, từ một ý nghĩ nhỏ đến một hành động lớn, cách nhau thật sự chỉ một lớp màng rất mỏng, ấy vậy mà nhiều người lại nguyện lấy màn mỏng che mắt chứ không cho mình thời dịp sống tích cực hơn, có ích hơn. Lí do nữa là không muốn làm người thứ nhất, không muốn nổi trội vì sợ “bị nói”, bị cho rằng chơi trội. Rồi giáo viên không chịu thay đổi phương pháp giảng dạy cho giờ học sôi nổi, cam chịu với tình hình, bèn gọi phát biểu theo danh sách lớp, càng về sau, bệnh lười phát biểu càng trở thành chứng bệnh mãn tính, khó thay đổi.Từ việc ngại phát biểu trong giờ học sẽ kéo theo ngại phát biểu trong đơn vị làm việc sau này. Ngại phát biểu cũng đồng nghĩa với việc không dám nói lên sự thật, không dám nhìn nhận cái sai. Như vậy, cái sai không được mang ra ánh sáng, không được làm rõ nên sẽ không thể tìm thấy được cách khắc phục, không thể tiến bộ. Một quốc gia mà có thế hệ trẻ như vậy thì lạc hậu là chuyện không thể tránh khỏi. Gần đây nhất, vụ giám thị ký nhầm khiến 29 thí sinh phải thi lại trong kỳ thi THPT quốc gia, không một em nào lên tiếng ngay lúc đó, phản đối cách làm của giám thị mà chỉ biết lặng im rồi về khóc với phụ huynh. Sự việc chỉ được nghe đến khi có hai phụ huynh sau buổi thi đã đến thông tin về chuyện giám thị ký nhầm. Điều này đã khiến không ít người giật mình trước một thế hệ học sinh không dám nói lên tiếng nói, dù chỉ để bảo vệ quyền lợi của bản thân mình, huống gì là lên tiếng trước những bất công của người khác, lâu dần thành chứng bệnh vô cảm ở con người ta, thật đáng lo ngại biết bao.Tiếp đó là việc rất nhiều bạn trẻ, quá chuyên chú vào việc học trên sách vở mà bỏ đi việc học các kĩ thuật sống thiết yếu cho mình. Có nhiều bạn, đã 17, 18 tuổi nhưng không biết từ cách gấp quần áo, mùng màn hay những việc cơ bản nhất như rửa chén bát, thậm chí lúng túng cả trong việc vệ sinh cá nhân thế nào cho đúng. Có bạn cho biết: “Bố mẹ luôn nói em chẳng làm được việc gì hết, mỗi việc ăn cũng không xong nhưng họ lại muốn em phải đỗ đại học, trở thành một bác sĩ giỏi, kiếm được thật nhiều tiền”. Đây quả là ý nghĩ và cách làm của rất nhiều bậc cha mẹ. Họ luôn bắt con mình học, bắt con học thêm hết môn này đến môn nọ đến mức con mình học từ sáng đến tận tối đêm mới về, sau đó còn phải làm bài tập trên lớp, học thuộc cho ngày mai lên lớp. Vậy, thời gian đâu để những đứa trẻ đó học các kĩ thuật khác, thậm chí là thời gian chơi thể thao.Một giáo viên nhiều năm luyện thi cho học sinh giỏi tâm sự: “Học trò của tôi chủ yếu đến từ các trường chuyên. Các em rất giỏi, điểm rất cao, nhưng thật buồn khi thấy các em chỉ cắm đầu vào học và thiếu rất nhiều thứ: Thiếu sự năng động, hoạt động xã hội, trải nghiệm cuộc sống; thiếu khả năng thích nghi và vượt khó. Tôi muốn các em bớt học đi một chút, biết chơi một môn thể thao, biết cách làm việc nhóm, biết giao tiếp và khám phá”. Mới đây, thầy Trần Đình Trợ, giáo viên dạy Toán trường THPT Hương Sơn (Hà Tĩnh) đã thử làm một điều tra “xã hội học” nhỏ về 45 học sinh một lớp chọn 12 của trường và kết quả đã khiến không ít người giật mình: Chỉ có 4 em biết bơi trong khi hầu hết các em phải đi học qua khu vực sông suối; 5 em thường xuyên nấu cơm; 17 em thỉnh thoảng rửa bát; 4 em nhớ được ngày sinh của cha mẹ; 5 em đọc sách truyện nhưng phải đọc lén vì bị bố mẹ cấm; không em nào biết sửa xe đạp dù cả 45 em đều đi xe đạp đến trường…Con gái lớn không biết nấu cơm, con trai lớn không thể bê nổi bao gạo mười kg, các bạn còn biện hộ rằng: con gái thời nay đâu cần biết nấu cơm, chỉ cần làm ra tiền, có tiền ra hàng quán là xong; tôi đâu thiết yếu phải bê gạo, điều đó là không thể xảy ra trong cuộc sống tôi. Nhiều bạn lấy sự không biết của mình trở thành cái tôi cá tính, cái tách biệt rằng tôi không cần phải trở nên hoàn hảo…nhưng chắc bạn chẳng khi nào tự hỏi cái bạn có thể làm được là cái gì, không tiêu tiền tài bố mẹ, không có bố mẹ xin việc, xếp “chỗ” sẵn, lương cao, công việc nhàn hạ thì bạn có thể sống mà phung phí để cao giọng nói “có tiền thì cần gì phải tự làm” không? Sống trong chở che quen, kéo theo lười biếng, kéo theo bạn coi mọi thứ bạn có là lẽ tự nhiên và mặc sức thưởng thức.Sống quen trong chiếc lồng, rồi từ sau song sắt đó, tất cả chúng ta lại đòi tự do: Tất cả chúng ta, đến một lúc nào đó thường hay nói: Con lớn rồi, con muốn thế này, con muốn thế kia. Đứa bạn 18 tuổi mấy hôm nay đang lên tiếng đòi tự do: được mua xe mới để tự lái đi học thay vì để ba mang đón hoặc đón xe bus, được đóng cửa phòng khi tiếp bạn thay vì mở cửa như mẹ quy định, được thỉnh thoảng ngủ đêm lại nhà trọ của bạn cùng lớp khi có liên hoan thay vì phải về nhà trước mười rưỡi tối…Bạn nói với tôi rằng thật quá “oải” với sự bảo bọc của cha mẹ. Thậm chí, mỗi lần cắt tóc bạn đều phải theo ba đến tiệm quen. Trong mẩu truyện, bạn thú nhận rằng, cho đến tận hôm nay, bạn chưa khi nào tự xúc cơm vào chén của mình. Đó là việc của mẹ, bà, hoặc cô giúp việc. Bạn chỉ việc bưng tô cơm đã xúc sẵn lên ngồi trước ti vi và ăn. Tất cả chúng ta, ở tuổi mười tám, thỉnh thoảng kêu gào rằng vì sao cha mẹ lấy hết tự do của con, mà quên rằng chính mình đã đánh mất tự do – từng chút một – từ lâu lắm. Khi được ai đó làm thay một việc nhỏ, và tất cả chúng ta đồng ý việc ấy như điều hiển nhiên, nghĩa là tất cả chúng ta đã tự đan thêm một song tre cho chiếc lồng đời mình.Thụ động, lười biếng, không chịu thay đổi, ương bướng tưởng mình là giỏi, được khen ngợi thì sung sướng, nghe tiếng chê bai thì bực tức, thù hằn…Hãy xem, bạn có mắc vào những song tre đó không? Bạn có thể phản bác ý kiến của tôi, nhưng với tôi, những thứ đó khiến con người ta vô tình thành chim lồng từ lâu mà có khi vẫn nghĩ mình đang được mặc sức tung hoành như một con gà rừng Hãy sống như một chú gà rừng kiêu ngạo, tự cất cao tiếng gáy của mình.

Xem Thêm :   Trứng, cà chua và ít đất, kết quả thật ngạc nhiên | Egg, tomato, less soil, the results were amazing

Xem Thêm :  Đại lý dừa xiêm xanh lớn nhất bến tre cung cấp số lượng lớn

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Cây Xanh

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Kiến Thức Chung

Related Articles

Back to top button